CHÀNG TRAI NGÔ NGỐ ẤY ...
Lý Thái Phương
Cậu em họ mà thường ngày tôi và cả nhà, thậm chí cả bạn bè
nó nữa vẫn gọi trêu là ngơ ngơ, ngô ngố vì cái khuôn mặt hiền lành với đôi mắt
mở to luôn mang vẻ ngơ ngác rất buồn cười, vừa trở về sau chuyến đi cứu trợ
đồng bào miền Trung bị bão lũ. Xe hỏng nên vạ vật dọc đường
cả đêm, tinh mơ mới về đến Hà Nội, mặt mũi nó bơ phờ vì thức đêm và đói meo nên
càng thấy ngơ ngơ, ngô ngố hơn, nhìn mà xót cả ruột. Nhưng mắt nó thì vẫn mở to
hết cỡ, tròn, long lanh, và vẫn rất hiền lành. Thế nên nhìn vẫn thấy vẻ ngơ
ngơ, ngồ ngộ.
Cậu chàng về vui lắm. Chẳng là cậu cùng với một bạn
nữa áp tải xe hàng huy động được từ bạn bè và các nhà hảo tâm gồm gạo, mỳ, nước
uống, dép, quần áo và cả tiền mặt nữa vào hỗ trợ bà con Quảng Bình khắc phục
hậu quả sau bão, nhất là cơn bão số 11 tàn khốc vừa
rồi. Những ngày trước khi đi, cậu ta đôn đáo huy động, thu gom, nhận hàng. Căn
nhà của cô tôi khá rộng thế mà cậu ta chở về nào gạo, mỳ, quần áo, chăn màn, dép guốc...xếp ăm ắp. Ai cũng ngạc nhiên, vì ngố ngố như cậu mà đi phát động phong
trào ủng hộ bà con miền Trung gặp khó, lập tức được rất nhiều người ủng hộ.
Không những bạn bè, bà con trong nước mà cả một vài bà con Việt kiều ở tít nước
ngoài biết được chương trình của cậu qua người quen, người nhà cũng xin được
góp một phần. Cậu còn huy động được cả xe tải để chở hàng đi nữa. Xe chở đầy ắp hàng,
xuất phát trước, còn cậu và anh bạn thì mua vé xe khách đi vào rồi hẹn gặp nhau
trong đó.
Cậu em họ này của tôi năm nay đã ba mươi mấy rồi mà không
thấy hó háy người yêu hay bạn gái gì khiến
gia đình, họ hàng và bạn bè cứ lo lo, thậm chí đôi người còn chút băn khoăn
liệu cậu ta có vấn đề gì không. Trước những trêu đùa và cả lo lắng ấy cậu chỉ
cười, mắt cứ tròn, cứ mở to, hiền khô, ngồ ngộ.
Tôi là chị và khá thân với cậu. Và hầu như tôi không bận
tâm đến điều mà mọi người bàn tán trêu chọc cậu, kể cả chuyện muộn vợ hay vấn
đề gì về giới tính hay không, bởi thời nay đám thanh niên trai muộn vợ gái muộn
chồng là chuyện bình thường, các cô các cậu ý còn mải học hành, làm ăn. Tuy
thế, cậu em tôi cũng là người thiệt thòi vì ít có điều kiện ăn học như các bạn
đồng trang lứa. Bố của cậu- chú tôi, mất sớm từ khi cậu mới 2 tuổi và cô tôi
tần tảo nuôi mấy anh em cậu khôn lớn.
Cho đến hôm có việc cần đột xuất, tôi ghé qua phòng làm
việc thấy cậu đang có khách là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, đến trả lời
phỏng vấn vào một vị trí trong công ty. Đang trao đổi, rồi cậu hỏi địa chỉ thư
điện tử, cô gái đang ngồi trước mặt cậu liền kéo kế đứng dậy chuyển sang ngồi
cạnh cậu, chắc là để kê khai địa chỉ trên màn hình máy tính. Lập tức thấy cậu
giật mình, lùi phắt ra, mặt đỏ bừng, lúng túng và hơi khó chịu khiến cô gái
xinh đẹp chân rõ dài kia cũng ngỡ ngàng, giật mình theo....Tôi ngồi ở góc phòng
chờ cậu, chứng kiến cảnh đó, phì cười rồi chợt thoáng trở lại với lo ngại của cô
tôi và đám bạn bè của cậu, rằng cậu này không hiểu có vấn đê gì về giới tính
hay không. Nghe đâu rồi cô gái xinh đẹp và hiện đại ấy trượt vòng sơ tuyển đó.
Trở lại chuyến cứu trợ, sáng nay sau bát phở nóng hổi, khuôn
mặt vương chút hồng hào trở lại, cậu kể cho chúng tôi chuyến đi thật giá trị và
thật đáng nhớ kia. Đây là cụ già phong phanh trong tấm áo mỏng giữa buổi sớm
của cái lạnh đầu mùa tay run run đỡ chạm vào bao gạo được cậu bé bên cạnh mang giúp.
Kia là mấy chị đang hối hả trao đổi lựa chọn những chiếc áo ấm, những đôi dép
sao cho hợp với mấy đứa con - đứa thì chân đất ở truồng rụt rè, đứa thì tuơi
hớn hở vì được mặc áo mới xúm quanh. Kia nữa là vài cậu bé đang lễ mễ bê những
thùng mỳ ăn liền, những bao gạo được chia tản dần về nhà. Quang cảnh hỗ trợ bà
con miền Trung bị bão cứ diễn ra hối hả, nghĩa tình qua lời kể và những bức ảnh
hiếm hoi cậu mang về. Lâu nay tôi thấy cậu em mình cứ lơ ngơ lơ ngơ thế, vậy mà
không ngờ cậu và anh bạn vô cùng linh hoạt. Chỉ có 2 chàng trai với một xe đầy
ắp hàng, bốc xuống sân trường còn đang đổ nát, tan hoang thế mà mọi việc cứ bon
bon bon bon.
Cậu cũng kể và cho xem những bức ảnh các gia đình mà hai
cậu đã đến tận nơi, ghé thăm và thật sự thấy đau lòng. Nhà cửa tan hoang, trống
trải, đến cái xoong, nồi còn vương lại trên nền bếp cũng vỡ nát và méo mó. Kể
đến đây đôi mắt ngơ ngác của cậu chợt trở nên ngơ ngác hơn, xa xôi hơn. “ Em
nhớ ngày còn nhỏ, nhà nghèo, nhiều lúc chúng em cũng đói, rét như bà con miền
Trung lúc này”
Cậu kể, chúng em không chia quần áo ấm ra từng phần để hỗ
trợ các gia đình như gạo, mỳ, hay tiền mặt mà phân loại quần áo trẻ em người lớn,
phân loại áo khoác, áo len hay các loại khác nhau để bà con dễ biết cách chọn
loại nào cho hợp lý. Cách làm này tuy có vất vả phức tạp hơn nhưng có sự phối
hợp, giúp đỡ của cán bộ thôn xã, và đoàn thanh niên địa phương nên khá là hiệu
quả. Dù hàng hóa hỗ trợ không nhiều so với nhu cầu thực tế nhưng những gì bà
con nhận được đều là những loại hàng phù hợp và cần thiết cho cuộc sống trước
mắt. Dẫu biết rằng phần hỗ trợ rất ít ỏi song tấm lòng thơm thảo sẻ chia của bà
con cả nước đối với miền Trung và đặc biệt là của các nhóm bạn bè như nhóm cậu
em ngỡ là ngô ngố của tôi thật đáng trân trọng.
Và chiều tối hôm ấy, cậu chạy xe sang nhà tôi, ngồi chơi
mãi, rồi ngập ngừng, bẽn lẽn “chị à, hôm rồi vào trong nớ em quen một bạn gái
trong tốp thanh niên phối hợp cứu trợ…” Tôi quay phắt lại, thấy khuôn mặt cậu
dường như bừng lên, mắt vẫn tròn, mở to,
rất hiền và khuôn mặt thì vẫn mang vẻ ngô ngố, ngộ ngộ muôn thuở../.
0 nhận xét: